Hashtag
Con yêu bố mẹ rất nhiều.
Đến cả mình còn không hiểu nổi sao mình lại vô tâm đến thế, vô tâm với những người thương yêu mình nhất trên đời. Lên cấp ba, mình làm quen được với nhiều người bạn mới, nhiều mối quan hệ mới cùng những buổi đi chơi đầy ắp tiếng cười, mối quan tâm của mình dần tập trung vào những người bạn thân hơn chính gia đình mình. Ra ngoài cuộc sống, mình rất nhẹ nhàng và thân thiện với những người xung quanh, quan tâm và giúp đỡ họ nhiều nhất có thể, mình muốn thể hiện bản thân mình với tất cả mọi người. Về đến nhà, bao nhiêu mệt mỏi và giận dữ mình lại vô ý trút lên người ba mẹ, ba mẹ hỏi han gì mình cũng thấy phiền, rất dễ mất kiên nhẫn và không để tâm đến suy nghĩ của họ. Trong một lần lục lại tủ sách cũ để tìm đồ, mình vô tình nhìn thấy một quyển album cũ, chứa những bức ảnh từ hồi mình còn chập chững tập đi đến lúc cấp 2. Trong cuốn album cũ, mình nhìn thấy bức ảnh chụp mình lần đầu biết đi,cùng với đó là sự vui sướng trên gương mặt cha mẹ. Tiếp đó là những lần bố dạy mình học toán, lần mẹ mua tặng mình cuốn sách đầu tiên, lần bố cõng mình trên vai đưa đi dạo chơi khắp xóm. Những kỉ niệm ấy chợt ùa về như một cơn gió, đủ để mình nhận ra mình đã vô tâm đến nhường nào, nhận ra bố mẹ đã yêu thương mình ra sao. Chúng ta thường có xu hướng làm tổn thương những người gần ta nhất. Con xin lỗi bố mẹ, vì đã bao lần thốt ra những câu nói cọc cằn, vì đã không để tâm đến giọt nước mắt trên má mẹ, vì đã không nhận ra bố mẹ yêu con nhường nào. Con yêu bố mẹ rất nhiều.
Trần Hạnh Chi đăng lúc   10:11:01 10/11/2023
Bình luận
Họ và tên
Email
Nội dung